Lắng nghe chiều về. Đơn giản vì chiều làm mình có cảm giác nhẹ nhàng như được về chốn bình yên. Khi còn ở nhà, trước giờ cơm mình thường h...
Lắng nghe chiều về. Đơn giản vì chiều làm mình có cảm giác nhẹ nhàng như
được về chốn bình yên. Khi còn ở nhà, trước giờ cơm mình thường hay ra
ngoài hàng ba hóng gió, hôm nào không mưa thì ra luôn bờ sông ngồi để
xem tàu xuồng chạy dập dìu để về với gia đình của họ. Cũng có lí do là
chờ em gái đi học về. Nhưng có lẽ mình cũng chờ một điều gì đó rất là xa
xăm, ngồi nhớ cả một quảng thời gian dài. Cả một tuổi thơ vừa dữ dội
cho sự nghịch phá của mình, vừa buồn khi mình đối mặt với biết bao
chuyện và cả những niềm vui chan chứa tiếng cười.
Chiều nay đi về
trên con đường nơi đất khách, hoa phượng nở đỏ cả vùng trời. Ừ thì hè
đã đến rồi. Mình bỗng nhớ lại "Thời hoa đỏ" quá.
Phượng đỏ thắm cả vùng trời |
Nhớ lại lúc mới học cấp 1 hay thích cùng các bạn đi hái hoa phượng về ép
thành bướm vào trang vở để rồi bữa hôm về nghỉ lễ lục lại chồng sách vở
từ cái thuở xa xưa của mười mấy năm về trước vẫn còn đó cánh bướm ép kỹ
càng. Nó dính chặt vào trang sách, khô lại. Nghe có gì đó yêu thương.
Ngày xưa mình cứ thích như thế. Cái trò đó vui mà ngây thơ quá mà.
Nhớ
lúc cấp 2 cả trường chỉ có mỗi cây phượng, giờ không biết cây phượng ấy
có còn không vì lâu lắm rồi chưa về thăm lại chốn cũ. Cũng năm cấp 2,
mình là chúa phá và nghịch. Phải nói là quậy hơn cả cấp 3 luôn đó chứ.
Mang tiếng là lớp phó học tập đó nhưng vẫn hùa theo chúng bạn mà cúp
tiết, mà trèo ngang qua cửa sổ rồi trốn thầy để xuống căn tin mua bánh
kẹo. Những lúc mưa to sấm chớp đùng đùng thì hùa theo tụi nó mà đi tắm
mưa. Bị cô Diệu Hiền bắt được rồi túm từng đứa vào lên phòng hội đồng
uống nước trà cho đỡ lạnh. Rồi nhớ lúc khi đi bộ từ trường về nhà cùng
chúng bạn, lội đi và ngó nhìn phượng. Thèm lắm được hái nhưng mà cây cao
quá. Cũng xúi mấy thằng bạn đi hái nhưng mà bị người ta bắt được rồi
mạnh đứa nào đứa đó cong chân mà chạy bởi sợ người ta biết sẽ lên méc
với thầy cô, méc cha mẹ lúc đó có mà no đòn. Ngẫm nghĩ mà vui. Rồi cũng
mùa phượng cuối cùng năm lớp 9 cả bọn hì hục lao động dưới trời mưa. Ì
ạch vác từng bao đất mà vui quá làm sao. Bây giờ ngồi đây hỏi lại lòng: "
Thầy Cô chủ nhiệm của mình có khỏe hay không, bao năm rồi biết cô thầy
có còn nhớ đến trò năm cũ. Lần nào về hứa cũng sẽ ghé thăm, nhưng mà cứ
quay quay rồi quên đi, và cũng tự nói mình chưa thành người nên chẳng
dám về gặp cô thầy.
Bây giờ thì trường đã đổi tên thành THCS
Dương Thị Cẩm Vân nhưng mỗi lần ai hỏi cấp 2 mình học ở đâu thì mình vẫn
có thói quen trả lời là: "THCS Thị Trấn Đầm Dơi"
Trường THCS Thị Trấn Đầm Dơi |
Lên cấp 3. Kỷ niệm còn nhiều hơn nữa. Những ngày đầu vào học lớp 10,
mình được học bài học là không nên hái hoa. Cũng có lẽ kể từ giây phút
đó, mình không thích hái hoa nữa, chỉ ngắm rồi thôi. Hái nó xuống rồi nó
lại héo sẽ không được đẹp. Tôi không hiểu sao tôi lại yêu các loài hoa
gắn liền với tuổi học trò như thế. Sắc đỏ thắm của Phượng, Tím dịu dàng
của Bằng lăng, rồi vàng rực của cây hoa Hoàng yến. Sao mà cái gì mình
cũng tham, mình cũng yêu vậy thế không biết.
Tháng 5 về, nhớ thời
hoa đỏ, nhớ lớp X của mình quá. Các bạn giờ mỗi đứa một nơi, mỗi đứa có
lối đi riêng nhưng kỷ niệm vẫn chung, vẫn là mãi mãi.
Lớp X khóa 2008 - 2011 |
Rồi cũng cái thời đó cả lớp mình làm thầy cô chủ nhiệm điêu đứng với
những trò phá quái gỡ khó mà tưởng tượng được. Cứ tưởng đậu khó đậu tốt
nghiệp vì quậy ai ngờ đứa nào cũng đậu hết, rồi đi tiếp với ước mơ.
Đời
người chỉ có bao nhiêu đó thôi, một lần cho thời hoa đỏ tươi đẹp nhiều
dấu ấn. Đi qua rồi sẽ thôi lặp lại. Mình sắp chạm mốc 1/3 đời người nghe
sao mà nhanh quá. Muốn nói rằng kỷ niệm ơi xin ở lại đi, nhưng có lẽ
khó quá. Níu giữ nhưng cũng chẳng được bao lâu bởi lão thời gian quá
mạnh, chẳng ai thắng được lão ấy. Nhưng hy vọng lão đừng có bào mòn làm
phai mờ đi những kỷ niệm ấy của mình.
"Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi
cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
như nuối tiếc một thời trai trẻ
Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương
anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say"...
cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
như nuối tiếc một thời trai trẻ
Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương
anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say"...
10/05/2013
Dương Kiều Diễm
(Dương Gia Linh)
Không có nhận xét nào