Hôm nay, mùa Vu Lan, nhìn thấy các bạn học sinh đi làm thủ tục nhập học với phụ huynh. Cái rồi chạnh lòng, lại "mít ướt", lại rưn...
Hôm nay, mùa Vu Lan, nhìn thấy các bạn học sinh đi làm thủ tục nhập học với phụ huynh. Cái rồi chạnh lòng, lại "mít ướt", lại rưng rưng.
Ngày...tháng... năm 2011
Những ngày, mình còn là cô gái đầy phèn lên làm thủ tục nhập học năm 1 trường đại học.
Nắng hè vẫn oi nồng... Bà nội và mẹ cùng đưa mình lên thành phố nhập học và sống ở môi trường mới. Và mình vẫn nhớ như in, mùi Sài Gòn đón mình là hương của sầu riêng và bếp lò dầu. Màu của Sài Gòn năm đó là màu của đèn đường dưới màn mưa mịt mờ qua kính ô tô.
Bà nội lúc đó đã yếu vì bệnh và tuổi già. Nhưng bà vẫn ngồi xe 8 tiếng để đến Sài Gòn. Rồi bà nội ráng ngồi xe buýt để đi theo mình và mẹ mong tìm được chỗ cho cháu ở trọ: "Để má đi chung với. Cho má dòm chỗ con Diễm nó ở ăn học yên ổn thì má mới yên tâm. Má có chết cũng yên lòng." Sống chung với nội cả hơn 20 năm mà, nên lúc nào nội cũng nói nhìn cháu bình an thì chết cũng được, chết cũng yên lòng.
Từ ngày bà nội mất, mình buồn, ít nói chuyện với mẹ nhiều hơn, thậm chí hờn mẹ nhiều hơn
Sau mỗi năm, mình và mẹ có chút hơi xa cách. Chỉ những lúc đặc biệt hoặc những lúc mình buồn nhất, mình nghĩ về mẹ nhiều nhất rồi mình khóc nức nở trong đêm. Lắm lúc mình tự hỏi: Phải chăng mình cứ phải vật lộn với những bộn bề cơm áo gạo tiền cho nên mình quên đi.
Rồi kể từ ngày nội mất, mình trở lại Sài Gòn cố gắng để nỗi đau buồn đừng bủa vây làm ảnh hưởng công việc. Mình nhớ nội sau mỗi ngày mình làm việc, chăm con. Nhưng mình cũng ít dần những lần tâm sự với mẹ nhiều hơn. Mình chẳng hiểu sao mình lại như vậy.
Rồi kể từ ngày nội mất, mình trở lại Sài Gòn cố gắng để nỗi đau buồn đừng bủa vây làm ảnh hưởng công việc. Mình nhớ nội sau mỗi ngày mình làm việc, chăm con. Nhưng mình cũng ít dần những lần tâm sự với mẹ nhiều hơn. Mình chẳng hiểu sao mình lại như vậy.
Sau ngày nội mất, mẹ hay la rầy mình nhiều hơn. Cái cảm giác khi bị mẹ la không phải là như những lúc còn thơ nhỏ. Mình hay tự hỏi, đến giờ mình đã có con rồi, có chồng mà mình vẫn bị mẹ la về cách chăm con, mẹ la những chuyện dù rất vặt vãnh trong cuộc sống. Mình nhận ra, những ngày bà nội còn sống ở dương trần, bà bệnh và mẹ mình tất bật chăm sóc nội. Nên có lẽ, mẹ ít thời gian để la mình. Còn giờ nội đã ra đi rồi nên mẹ được dịp la mình nhiều hơn hay chăng?
Quá nhiều việc, quá nhiều áp lực, mình bỗng giận mẹ, mình buông lời "sao mẹ không hiểu con vậy?Vì sao mẹ cứ la con hoài.? Và mình ít nói chuyện với mẹ hơn. Mỗi lần gọi điện về cũng chỉ để mẹ nói chuyện với Bì Bì là chủ yếu.
Nhưng rồi khi mình điềm tĩnh mà nhận ra, cũng chỉ vì mình là con của mẹ, là nỗi lo lắng suốt cả cuộc đời của cha mẹ mà thôi. Suy cho cùng, làm mẹ là cả một đời vì con. Mẹ cũng trải lòng, "nội mất rồi, nhà trống trải quá con. Nhiều khi buồn quá nên mẹ hơi khó tính và la con cho vui" - "Trời ơi, la con mà cho vui"
Rồi sau này, con cũng sẽ như mẹ của hôm nay
Sẽ lo lắng hoài cho con của con dù con của con có lớn.
Yêu thương con không phải là chiều chuộng như con mong muốn
Mà là những lời dạy khuyên mong con sống tốt nên người
Ai đó đã nói với con "Trên đời này ngoại trừ gia đình ra, tất cả là một phép thử. Chúng ta đã thử và đã thất bại." Con thấy đúng như vậy. Dù con có như thế nào, thất bại hay thành công, xinh đẹp hay xấu xí, buồn hay vui gì... Thì con vẫn mãi là con của mẹ cha như một điều đặc biệt riêng nhất. Mẹ cha chẳng bao giờ nhìn vào con thất bại hay thành công để mà yêu thương. Mẹ cha chỉ cần con vui vẻ với cuộc sống của con, chỉ cần con hạnh phúc.
Nay lại là một mùa Vu Lan nữa đi qua. Chạy trên đường, con nghe bài hát Gánh mẹ. Rồi nhìn các em tân sinh viên nhập học đi cùng cha mẹ... Con chạnh lòng thèm những ngày xưa.
"Cho con gánh mẹ một lần
Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con
Cho con gánh mẹ đầu non
Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời
Ngày xưa mẹ gánh à ơi
Con xin gánh lại những lời mẹ ru
Đường đời sương gió mịt mù
Vì con hạnh phúc chẳng từ gian lao
Để con gánh mẹ đừng can
Sợ khi mẹ mất muộn màng gánh ai
Cho con gánh cả tháng dài
Gánh qua năm ròng những ngày đắng cay
Cho con gánh cả đôi vai
Thân cò lặn lội sớm mai vai gầy
Mẹ già lá sắp xa cây
Lỡ đâu lá rụng tội này gánh sao
Mẹ ơi sóng biển dạt dào
Con sao gánh hết công lao một đời
Bông hồng cài áo đúng nơi
Đâu bằng bông hiếu giữa trời bao la
Cho con gánh lại mẹ già
Để sau người gánh chính là con con."
Gánh mẹ
Không có nhận xét nào